Hồi còn làm việc ở chổ thầy B.Q.Châu, 19B Phạm Ngọc Thạch
quận 3. Tôi nhận dạy thực hành DC cho một chị. Chị phụ giúp tôi vài việc linh
tinh. Chị này có một bằng đại học và 2 năm đại học ngành khác. Kiến thức và khả
năng phán đoán rất tốt. Một hôm,tôi nhờ chị lấy kim mới hấp (lúc đó, chúng tôi
còn dùng kim châm lên mặt BN). Khi trở lại bàn với tôi, vừa ngồi xuống chị hậm
hực nói “bà đó là cái thá gì mà…”. Nghe qua câu chuyện, tôi biết chị này có một
phần sai nho nhỏ, nhưng chị kia lại phản ứng hơi quá.
Sau buổi làm việc, tôi mời chị đi uống nước ở một quán cà
phê bình dân. Hồi đó SG chưa có những quán cà phê xịn như bây giờ. Ngồi xuống,
cà phê đã đem ra (tôi luôn uống cà phê mỗi khi vào quán), tôi chưa biết nên bắt
đầu như thế nào để hóa giải cái ấm ức của chị vì thế nào cũng có “đại khẩu
chiến” giữa hai người trong tương lai gần đều thuộc loại tốt mà nóng tính. Một
điều chưa bao giờ có ở chổ chúng tôi. Chợt một con chó lững thững đi ngang, tôi
bèn ứng khẩu:
-
Tui đố chị ……..con chó và tui, ai hơn ai?
Nghe câu hỏi nghịch nhĩ quá. Chị không trả lời ngay. Lanh
ghê chưa ! Một lúc sau chị mới trả lời:
-
sư phụ hỏi vậy thì tui nghĩ rằng không ai hơn ai cả.
-
sao vậy?
-
vì con chó có những khả năng mà sư phụ không thể có…sư
phụ lại có những khả năng mà con chó không thể có.
-
À, vậy đừng bao giờ coi thường người khác nữa cho dù đó
là ai nhen. Ai cũng có một điều gì đó để hơn mình.
Chị cười. Tôi cũng cười. Uống lẹ lẹ rồi về…đói bụng rồi.
May quá, chiến tranh đã không xảy ra, cho đến khi chị xuất
ngoại.
Sài Gòn, Hóc Môn 01-09-2010.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét