Tuần qua, một vụ “ì xèo” trong giới văn nghệ khiến thiên hạ
tốn không ít công sức để gõ, viết, nói, huơ tay…….Hình như …….tui cũng đang tốn
công một trong các kiểu này: GÕ……..hihi.
Nhạc sĩ Nguyễn Ánh 9 nêu nhận xét hơi mạnh mẽ về vài ca sĩ
trẻ. Chỉ có Đàm Vĩnh Hưng lên tiếng. Đó là quyền của cậu ấy…….và đã có nhiều ý
kiến của người khác. Tôi cũng có vài ý kiến linh tinh hay lẫm cẫm……..như sau:
Nghe ĐVH hát nhạc trữ tình (tôi cho là dùng chữ này hợp hơn từ NHẠC VÀNG) trên
các chuyến xe đường dài, tôi có cảm giác như nghe một phụ nữ lớn tuổi đang gào
khóc theo đề tài của bản nhạc hơn là diển tả ý tứ cảm xúc của nhạc sĩ. Dĩ nhiên
cậu ta có quyền trình bày theo ý theo cách của mình ……..nhưng đã làm khác đi
nhiều cung cách đặc thù của ý tứ nhạc sĩ muốn thể hiện. Hầu hết cảm xúc trong
các tác phẫm của NS Nguyễn Ánh 9 là cảm xúc của một người đàn ông trầm lắng, gậm
nhấm nỗi đau của mình trong phòng riêng. Còn ĐVH lại biến thành nỗi thống khổ của
một phụ nữ đang gào thét giữa chợ qua giọng và kiểu hát nhão nhẹt của cậu.
Cùng một tâm trạng, hai hình thức bộc lộ,
hai bối cảnh thể hiện. Một, im ắng và chỉ có một mình mình biết hoặc chỉ vài bạn
tâm giao biết và cảm thông. Một thì cả chợ đều biết và hiếu kỳ theo dõi…….còn
có cảm thông hay không thì…..may ra trời mới biết…...hihi.
Có lẻ ĐVH không tự nhận ra thế mạnh và thế yếu của mình nên
mới hát lung tung thể loại và phản ứng lại với “bố 9” như thế. ĐVH không biết
hay chưa biết là ngay cả Thái Thanh (một giọng hát có âm sắc trù phú:phù hợp với
nhiều thể loại) cũng hiếm khi hát nhạc Trịnh Công Sơn, Hùng Cường với giọng
tenor, cũng trù phú mà chỉ hát nhạc của Khánh Băng. Khánh Ly chỉ hát một vài
bài của nhạc sĩ khác ngoài TCS (trước 1975). Tại sao kỳ vậy? Vì họ biết cái mạnh cái yếu của mình và của
đồng nghiệp khác. Họ chọn nhạc phẫm hợp với thế mạnh của mình để hát, để phát
huy thế mạnh của mình, để sự nghiệp của họ không
bị vẫn đục mà mãi SÁNG và TRONG trên bầu trời nghệ thuật. Đó là cái KHÔN
TINH TẾ của họ chớ không phải KHÔN LÕI. Nếu ĐVH học hỏi các đàn anh đàn chị thì
tốt hơn là “phản pháo lung tung” như vừa qua. Vì dù sao cậu cũng đã tạo được
cho mình “một góc trời riêng” trên bầu trời âm nhạc. “Góc trời riêng” đó nó như
thế nào thì tui không lạm bàn, “tùy người đối diện” vậy nha…….hihi.
Ở lứa tuổi cấp 2, con tôi không thích nghe nhạc của Phạm
Duy, Văn Cao,Dương Thiệu Tước, Y Vân, Văn Phụng, Ngô Thụy Miên, Cung Tiến, Từ Công Phụng,
Phạm Đình Chương…vv…như tui mà chỉ thích nghe nhạc Pop, Rock, Rap………mà bây giờ
người ta hay dùng từ “nhạc trẻ” (tôi cho là không đúng dù là đa số tuổi trẻ mê các
thể loại này vì…….tui cũng đã từng khoái nghe loại nhạc này khi U50, dĩ nhiên
chỉ một số bài). Bây giờ tui không chủ động nghe nhạc vì mê Y học và Phật học
hơn và cũng đã tìm ra cách “tự sướng” khi mỏi mệt vì làm việc: THIỀN; chớ không
cần các phương tiện giải trí nữa).
Khi lên cuối cấp 3, cháu lại không thích “nhạc trẻ” mà chuyển
sang nghe “nhạc già” như tui……….hihihi.
Hồi đó, cha con tui nói với nhau thế này:
- -
Sao không thấy con nghe nhạc trữ tình như ba?
-
- Con không thích !
-
- À…….rồi một lúc nào đó sau này con sẽ thích.
Sau này là như thế
này:
-
- Ủa……..con
không nghe nhạc trẻ nữa à ?
-
- Thôi…….ít
có bài sâu sắc quá, nhiều bài lời lẻ vớ vẫn quá…..mất công nghe.
Ậy……cái gì đến sẽ
đến, cái gì đi sẽ phải đi.
Chỉ thương « ông
bạn già nhạc sĩ » bị « thất niệm » vì thẳng thắn. Xin đính chính :
tui chỉ khoái tác phẫm chớ hổng gặp mặt ông Nguyễn Ánh 9 bao giờ, bây giờ mới
biết mặt ông qua hình ảnh trên internet……..thành ra chữ « bạn già »
là bị tui « thấy sang bắt quàng » mà thôiiiiiiiiii…..... Ông 9 đừng giận tui tội nghiệp nha.....hihi
À……..riêng về nữ
ca sĩ miền Bắc, tui chỉ thích nghe Lê Dung, một giọng ca trù phú, đa âm sắc và
ngọt ngào chứa đầy tình cảm mà kỹ thuật thì cũng xứng tầm CA SĨ…….nhưng tiếc là
cô ra đi hơi sớm……..huhu.
Sài Gòn
30-08-2013.