Ngủ trưa, thức dậy, nhâm nhi cà phê, phì phèo thuốc lá, nghĩ vẫn vơ.........bèn viết.
QUÊN 1.
Trước. Hai người
vốn là bạn.
Giữa, hai người
là người yêu.........Rồi.......... hai người là vợ chồng.
Kế tiếp, hai người
là “ông bà cố” hoặc là “cháu cố” của
nhau......... tùy hứng!!!
Cuối. Hai người
không thèm nhìn nhau khi có chuyện chung cần giải quyết.
Vì........họ quên
điều căn bản: trước khi cưới nhau họ là bạn
của nhau chớ không phải là “cái gì khác của nhau”!!!
QUÊN 2.
Bỗng một ngày cha
mẹ hoảng hốt nhận ra con yêu ngoan hiền của mình nó cứng đầu hay cải lại mình........và
đau đáu niềm đau.
Vì........họ quên
rằng mình bước chậm hơn tiến độ của xã hội......quên rằng con mình đã lớn.....quên
rằng con mình cần có tinh thần tự chủ......quên rằng con mình không phải là mình!!!
QUÊN 3.
Bỗng một ngày người
con không còn thích thuận thảo với cha mẹ, thường chống đối lại mọi ý kiến và
hành động của cha mẹ, tự nhiên như phản xạ........và chỉ thích luôn tìm đến
khung cảnh ngoài gia đình.
Vì....... họ quên
rằng họ và cha mẹ thuộc hai thế hệ khác nhau, thấm nhuần các ý thức tập quán được
hình thành cách nhau trên dưới 20 năm.......và họ quên những lần ngồi trên vai cha hoặc níu váy mẹ khi đi trên phố đông người!!!
QUÊN 4.
Bỗng một lần, người
học trò thấy thầy mình “dở ẹc”, không sắc bén như mình.
Vì……họ quên thầy
đã già……. và mình đã học hết các bí quyết của thầy rồi từ đó mà phát huy.
QUÊN 5.
Bỗng một ngày, người
thầy bực mình tự ái vì thấy trò ngoan của mình “giỏi” hơn mình.
Vì…..họ quên câu
“tre tàn,măng mọc”…….và họ quên điều hạnh phúc nhất của một người thầy chính là
trò phải giỏi hơn thầy…….kết quả như
vậy mới khoái chớ sao…...hihi.
………………………………………….
QUÊN Nⁿ.
Bỗng nhiên ta thấy
buồn
vì quá khứ nhiều gian nan,
tương lai lắm mịt mù
hiện tại không như ý
vì quên …….ta đang còn sống!!!
hihihi…… !!!!
................................................................
QUÊN CUỐI CÙNG.
Và…….còn nhiều điều
muốn nói mà lỡ…….. QUÊN…… rồi………..hihihi.
Tạ Minh, Sài Gòn
19-11-2013.